Saturday, August 17, 2019

Emart Phan Văn Trị và nhiều thứ từ những ngày trước nữa!

Đi tận Emart Phan Văn Trị chỉ để đến Fahasa mua cho Tú bộ đồ thực tập công nghệ (mẹ gọi bình dân là đồ thủ công mà thôi). Phát sinh một vài món khác:
+ Cá voi bông trong Mini so... có tiền và nhà rộng thì chắc rinh nguyên dàn thú về... Dễ thương dã man luôn. Không phải tự dưng được mua cá voi, mà là đổi chác đấy...Mẹ sẽ lấy một cái gối kê mông mang đến cơ quan... đổi lại cái gối đó là cá voi siêu cu... te. Đằng nào mẹ cũng phải trả tiền nếu mua gối mới. Kết luận, không phát sinh món này nhỉ>
+ Ăn trưa... do điều kiện bất khả kháng thôi chứ trong tâm trí luôn muốn tiết kiệm tiền cho mẹ. Vì lúc đó đã 12.30 trưa rồi. Về nhà phải đến 13.00 lại còn phải nấu nướng nữa. Sức khoẻ quan trọng hơn nhiều vì nếu đau bao tử do ăn trễ thì tiền chữa bệnh sẽ hơn cả bữa trưa. Nên ăn trưa ở ngoài là hợp lý! Thêm nữa khi ăn trưa thì mưa to kinh khủng...Nếu về lúc nãy thì đã trúng trận mưa rồi...Nghĩ qua nghĩ lại, bữa ăn trưa tốn kém nhưng có lý.

Về nhà, ngủ đã đời. Rồi còn thêm vụ đi siêu thị mua đồ đạc, dụng cụ, nguyên liệu làm tào phớ, chè xoài...Người chủ trì và chủ chi là papa...Và người rửa chén dọn đồ sau khi chế biến cũng là papa....
Ngày thư giãn ghê cơ!

Hình tè le đủ các thể loại. Up một lần. Tự coi, tự nhớ, tự suy nha.



































====
Hình cũ hơn 





Thursday, August 8, 2019

Ngày trước khai trường!

Ngày trước khai trường!

Tinh thần chuẩn bị kĩ ra phết mà cũng có cảm giác Camơrun, run run sao đó.

Mặc dù đã quán triệt tinh thần là kịch bản cuộc đời mình là do mình viết nên không cần phải làm cho cho nó quá kịch tính, mình vẫn tưởng tượng ra vô số điều không may mắn xảy đến...!

Nhưng nhớ lại kinh nghiệm thi thử đầu vào Asian...Thoạt đầu mình nghĩ là chả thể nào qua nổi...ai dè điểm cao chót vót...có lẽ mình hơi lo lắng và suy đoán nhiều hơn mức cần thiết theo chiều hướng xấu thì phải...

Do di truyền sao? Là tính nhìn vào một thứ và bao giờ cũng thấy mặt tiêu cực của nó... hình như trong nhà mình cũng có người lớn có dư kỹ năng quản lí rủi ro (lường trước những rủi ro/điều không may xảy ra) nên ít khi thấy được mặt tích cực lạc quan thì phải...
Nhiều khi mình phê bình người khác nhưng tự nhiên nhìn lại thấy phần được thừa hưởng của mình cũng nhiều nhiều...cách suy nghĩ của mình cũng không hề kém phần bi quan ... còn được phóng đại qua kính hiển vi hơi nhiều lần thì phải!

Giờ thì nhớ về một việc đã làm và nhìn ra bài học mình có...À hôm qua đi khám sức khoẻ để nộp đơn học  nè, loay hoay mãi nên ra khỏi nhà trễ quá, lại chọn trung tâm y tế trước khi đến bệnh viện nên thực sự phải cần 15' buổi chiều để bác sĩ khám mắt và cho giấy xác nhận đủ sức khoẻ...Tất nhiên bài học ai cũng tự rút ra từ việc này là mọi thứ đều có thời điểm, mình đến trễ thì bác sĩ đã ăn trưa rồi, mình phải đợi đến chiều là tất nhiên...chỉ vài phút đồng hồ cũng có thể làm thay đổi nhiều chuyện ví như mẹ có thể đã phải nghỉ làm thêm buổi chiều để đi cùng mình (May mà mẹ nhờ bà nội đi cùng mình nên mới đến cơ quan làm buổi chiều được).

Bài học tích cực nè...Hai bà cháu đã rất tự tin xử lý xong ở bệnh viện và về nhà an toàn mà không cần sự hỗ trợ từ mẹ hay ba.

Khoe thêm là mình bấm điện thoại đặt Grab cho 2 bà cháu về nhà, hết có 12k thôi nhưng vì không có tiền lẻ nên bà trả luôn 15k, thật hào phóng nhỉ?
Vì không biết chú Grab nào nên mình còn phải nhìn nhãn hiệu xe, nhìn biển số phía sau để chắc chắn là đúng chú Grab mình đặt...
Khi không có mẹ, cả 2 bà cháu tự bơi xuất sắc thế còn lăn tăn gì nữa!

(Chú thích là bà nội phản ứng giống mình ghê. Khi nghe mẹ nhờ ba đưa mình đi buổi chiều, bà liền trả lời mẹ không đi được đâu, mẹ biết gì mà đi, làm sao mà đi được, làm sao mà làm được... A, hoá ra tuổi tác không phải là vấn đề....Vấn đề là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu khi có một thử thách, một điều gì đó không quen thuộc thôi. Tất nhiên cuối cùng bà nội vẫn đi với mình và 2 bà cháu rất xuất sắc là đằng khác vì lấy được giấy, vì bắt Grab bike và về nhà an toàn...Thấy chưa, câu No...No...No...No phát ra đầu tiên thật ra là phản ứng của vô thức (giờ đã ý thức được nó rồi!) chỉ nên để tham khảo thôi chứ không có ý là KHÔNG đâu nhé!)

Chuyện hôm nay nhé:
Nghe mẹ nói ba đã lấy được hồ sơ trường Bùi Văn Ba, mẹ đã ghé Asian hoàn thiện hồ sơ và đóng phí. Mai đi học!
Tự dưng chuyển từ hào hứng sang lo sợ... nhỡ mình cao nhất lớp thì sao, nhỡ mình quên kiến thức thì sao, nhỡ ... và nhỡ... thì sao?

Mẹ bảo viết kịch bản tươi vui đi chứ mấy cái vụ nhỡ ra này có gì thú vị lắm đâu.

=====
Bài làm số 2 về mẹ em...
1. Mẹ về sớm chiều nay nên có tinh thần bếp núc ra phết. Mẹ quay sang hỏi mình
- Mấy hôm nay có hôm nào ăn rau muống chưa?
- Dạ trưa ăn rau muống....

Mẹ lúi húi nhặt rau muống. Bà nội hỏi "Ủa giờ ăn rau muống nữa hả?"... Mẹ trình bày là mẹ hỏi được biết à "chưa ăn rau muống" nên tính làm....Bà nói còn chén rau muống luộc từ trưa kìa
Biết chuyện gì xảy ra rồi nè...
"trưa ăn rau muống" là buổi trưa đã ăn rau muống - had morning glory for lunch
"chưa ăn rau muống" là đã mua rau những chưa làm chưa ăn - hasn't not had morning glory....

Hà hà biết sự lợi hại của chính tả và phát âm TRƯA/CHƯA! À mà mẹ mình người ngoài kia nên 2 chữ này đọc hơi giống nhau... chả trách nghe lộn.

2. Mẹ và Như lúi húi giặt đồng phục,vắt trong máy giặt và phơi cho kịp khô để mai dùng...Bất chợt nghe một tiếng ố... mẹ mới phát hiện ra là mai Như mặc quần áo thể dục chứ không phải váy và sơ mi... Thế là lại thêm 1 lần giặt và vắt đồ (thể dục)...

3. Mẹ vô cùng mừng rỡ nói với Như là dù trời mưa cũng không vấn đề gì vì Như có thể lột tạm mấy cái bao của Tú cho ngày mai. Như làm mẹ ngỡ ngàng... Mấy cái bao Tú đang bọc là bao sách đấy mẹ, còn con cần bao vở... Ui da...

Chuyện chương hồi nhiều tập, mới các bạn đón xem các tập tiếp theo...
.

Saturday, August 3, 2019

Nhiều chuyện...và chuyện để kể rất nhiều


Hai sự kiện nổi bật: SN 28/7 và SN 3/8.

****CN 28/7/2019: SN Tú và Mừng chú Duy một ngày tuổi: Ăn thịt nướng tại Gogi house với gia đình chú Duy...Phải nói là cực vui, cực kì no, cực kỳ ngon, cực kỳ thoả mãn...

Sau đó Thứ 2 (29/7) thì ăn bánh kem 1985 - vị ngon trên từng miếng cắt, trên phần dư của con dao luôn. Ngoài sakura matcha đã biết, còn hai vị khác là matcha riêng và phô mai tạo hình con gấu.

Thứ 3 (30/7) mua thêm trên đường về buổi trưa một cái Tiramisu Phuc Long - vì mẹ và mình đi công chuyện buổi sáng, bà nội đi học khiến Như ở nhà trong tâm trạng không tốt lắm. Toàn ăn ăn và ăn thôi (mẹ mình tuần này siêu tuyệt vời).

***Hôm nay, T7 ngày 3/8 sinh nhật người đẹp trai nhất nhà...Người ấy ghé qua lúc buổi trưa bấm chuông hoài mà không kêu...Cuối cùng tự đẩy cửa vào nhà, cười rất tươi và báo cáo rằng sẽ đi công tác ngày mai.
Sau bữa trưa VETULA (vét tủ lạnh), thấy hình như thiêu thiếu gì đó nên Như bèn mở tủ lạnh, lấy cái bánh Cheese & passion fruit của cheesecake ngon ra, cẩn thận chia cho mỗi người một miếng nhỏ xinh (bà nội vắng buổi trưa vì đi học)... rất ngon và đã! (Huhu...lời dặn kiêng đường và chất béo mà bác sĩ khuyên....bao giờ mới thực hiện được đây)!

Sau đó đi chơi hội chợ Nhật Bản, mua vô số bánh Dorayaki, bánh mì để sáng mai ăn...Đi tổng cộng chừng ba tiếng thì về vì quy mô hội chợ nhỏ xinh chứ không hoành tráng bằng hồi ở Công viên 23/9...Về nhà ăn bánh tiếp và có mời bà nội (bà về trước một tí). Tám chuyện với người đẹp trai một chút, rồi bắt mở quà... quà là hộp Cafe Classic của Trung Nguyên (mua giá đặc biệt ở Lotte - chuyện dài sẽ kể sau), và khung hình 'I <3 DAD" mới tác nghiệp sáng hôm nay. Cái đĩa hình con sò (mua tuần trước khi mấy mẹ con lang thang trốn mưa trong Diamond Plaza) thì sẽ để lại vì sợ trên đường di chuyển sẽ bể. Túm lại, quà giản đơn nhưng tình cảm thì trên mức dạt dào nhỉ???? Còn nửa cái bánh nếu mai nhà Bảo sang chơi sẽ kêu ăn dùm...nếu không chắc nhà sẽ xử nốt vì bà nội không thích ăn bánh mà tự dưng khen ngon ...còn xin thêm một miếng nhỏ nữa!

Tiện thể thì vì  khi đi học lâu lâu có đề làm văn tả về người mà nhiều bạn bứt tóc đến trọc lóc cái đầu cũng không biết tả thế nào, mình xin phép đưa ra một bài văn mẫu cho các bạn tham khảo...Không hay không lấy tiền!

ĐỀ BÀI: Hãy tả về một thành viên trong gia đình em!

BÀI LÀM:

Nhà em là một gia đình thú vị vì ai cũng có nhiều nét riêng độc đáo. Tuy nhiên do có nhiều sự kiện động trời gần đây nên em xin phép tả về người liên quan...Đó là mẹ!

Mẹ em năm nay được 18 tuổi +++. Vui vẻ, xinh xắn, thông minh, hoà nhã, tài năng và rất nhiều tài lẻ.
Số +++ tượng trưng cho kinh nghiệm sau 18 tuổi và theo em biết thì mẹ thì có rất nhiều kinh nghiệm.
Còn những tính từ còn lại thì là do em đọc cuốn hồi ký chia tay mà đội mẹ viết cho chú Tony khoảng 8 năm trước. Cuốn nhật ký viết hay tuyệt cú mèo luôn và nhờ nó 1 phần mà em được 9.25 điểm phần kiểm tra tiếng Anh đầu vào của trường Tuệ Đức dù lâu quá rồi không ôn luyện gì. Vì sao à? Vì em gần như thuộc lòng cuốn truyện (cỡ hơn 10 trang) nên khi mẹ chia câu chuyện ra thành các câu đơn, rồi hỏi xem động từ trong câu là gì, tại sao lại dùng quá khứ, tại sao lại dùng hiện tại, etc...Tự nhiên học thấy Tiếng Anh cũng thú vị và dễ hiểu vô cùng...

Quay trở lại với số tính từ em dùng để mô tả mẹ...Trong cuốn hồi ký có đoạn miêu tả 3 người chị của chú Tony với mẹ là sister 1... Có nhiều tình huống gay cấn đòi hỏi sự thông minh, óc phân tích phán đoán và cả 3 người chị đều vận dụng rất tốt để tìm ra hoàng tử Tony (chuyện này dài...sẽ kể sau).

* Theo em mẹ còn là một người biết tạo danh tiếng trong mọi tình huống...Đảm bảo hot girl cũng chưa bao giờ có thể sáng tạo nghĩ ra được phương thức này...

Chuyện là, vào một ngày Thứ 5 đẹp trời, mẹ ghé trường Tuệ Đức gặp cô Hà để trao đổi đến lúc chuẩn bị nổ máy xe ra về thì thấy có một cái kệ đựng các túi rau xanh non mơn mởn ở cổng trường. Nhà cũng hết rau, thêm vào nữa thì chú bảo vệ nói là rau của Đại học Nông nghiệp gửi bán (lúc đầu mẹ tưởng học sinh trong trường trồng nên mua ủng hộ). Vốn tính thích giao lưu, mẹ vừa lấy tiền trong bóp vừa hỏi chú bảo vệ xem rau sạch thật hả rồi vv và vv... Đến lúc tỉnh ngộ thì mới biết rằng chìa khoá xe để trong bóp và bóp thì đã yên vị trong cốp xe (đã khoá sập). Hai chú bảo vệ nhiệt tình giúp đỡ nhưng vì là xe của Yamaha có 2 lớp bảo vệ nên bó tay sau một hồi thử sức... Mẹ chợt reo lên, chùm chìa khoá dự phòng ở nhà...thế là OK rồi có gì đâu...Ai dè tỉnh tỉnh hơn thì phát hiện ra mấy ngày trước mẹ đã di cái bóp nhỏ đựng chìa khoá từ cái túi đen treo đằng trước vào trong cái bóp cho secure hơn....Giờ chìa khoá tủ gỗ trong đó có chìa khoá xe dự phòng cũng đang ở trong cốp xe...

Giao lưu với mấy cô ngồi ở cổng trường mà điện thoại của họ không có 3G/4G nên mẹ lại leo lên văn phòng của Tuệ Đức để nhờ vả...Nhờ tra Google xem tiệm Yamaha gần nhất ở đâu...Hai ba cô giúp mẹ nhưng sau đó phát hiện ra chỗ gần nhất cũng phải cách gần 2km. Dắt xe đi đến đó chắc không ổn...

À, nhớ ra là ba em có thể mang theo chìa khoá tủ...Thế là alo alo, cuối cùng cũng có giải pháp. Ba gửi chú Grab chìa khoá về, gọi số điện thoại bà nội xuống lấy. Problem solved! Mất nguyên buổi sáng.

* Kế đến là khả năng kết nối mọi thứ tưởng chừng như không có quan hệ gì với nhau. Đây là một phẩm chất cốt yếu phải có ở công việc của mẹ (nghe kể bí hiểm như kiểu CIA hay FBI á !) và được mở rộng ra cho lĩnh vực đời sống hàng ngày.

Một câu chuyện điển hình của ngày T3 tuần trước.

Chiều Như mới test từ trường Asian về, tiện đi qua Lotte Mart mua sữa vì mẹ gửi xe ở bãi trước Lotte. Có 2 lựa chọn là mua khoai tây chiên trong Lotteria và mua sữa TH trong siêu thị Lotte. Như ngay lập tức cử mẹ vào mua khoai tây, còn hai đứa lượn lờ siêu thị mua hai lốc và nó cho rằng đó là quyết định vô cùng sáng suốt. Vì sao sáng suốt thì hồi sau sẽ rõ!!!

Mẹ vào Lotteria mua khoai tây lắc ra đứng vẫy vẫy hai đứa ở quầy tính tiền. Như làm xong nhiệm vụ trả tiền, em làm xong nhiệm vụ tháp tùng nó. Tưởng là về luôn. Ai dè

Như nãy giờ kêu đói ầm ĩ khi ra khỏi Asia, có ý từ chối đồ ăn nhanh (về không ăn được cơm bà buồn thì sao?), nhưng rồi trước sức hút khó cưỡng của khoai tây lắc đã thắng thế. Hai đứa vào trong Lotteria với một mớ lỉnh kỉnh đồ.

 Chuyện sau đó nữa...

    Mẹ: Hai đứa ngồi đây mẹ vô siêu thị mua bánh mì để sáng mai ăn, lát quay lại liền.

    Hai đứa : Dạ!! Mẹ đi chút xíu rồi quay lại nha (ngồi thảnh thơi ăn khoai chiên)!

Chừng nửa tiếng sau, mẹ ra có mang bánh mì đen (tốt cho sức khoẻ) và thêm vô số các món khác khệ nệ quải 2 tay mới đủ.

   Như: Sao mẹ mua nhiều thế? Có gì liên quan đến bánh mì?

   Mẹ: Này nhé, bánh mì ăn với trứng, xà lách đúng không? Trứng chiên thì có ớt đỏ và hành tây sẽ ngon hơn...
  Như: còn chậu cây? những thứ khác nữa...có gì liên quan?
  Mẹ: cây thì làm cho mình thư thái hơn, ban công sẽ đẹp hơn, giúp mình có tinh thần tốt hơn mỗi ngày...

Ai cha! sau một hồi nghe thì thấy hình như mọi thứ đều có liên quan thì phải ???
Còn tiếp nè...

Mẹ: chờ chút nè, mẹ mua bánh gạo vì có hoá đơn hơn 300k nên giảm đến 20k nè!
Như (kiên quyết): không được, nhà có ai ăn bánh gạo đâu mà mẹ mua!
Mẹ: Ủa chứ buổi xế chiều đói bụng thì bánh gạo không có tác dụng sao? Mẹ mang đến cơ quan ăn mà! À còn cafe nữa hoá đơn mình mua được giảm đến 14k
Như: Nhà còn quá trời cafe mà mẹ đâu uống cafe đen đâu...
Mẹ: Ba uống đúng không?  Ê mua tặng ba nhân ngày sinh nhật....

Cuối cùng sau rất nhiều cố gắng của 2 đứa, 3 mẹ con đã thoát khỏi vòng kim cô của hàng khuyến mãi, giảm giá của Lotte... Sau đó mẹ còn tự hào là nhờ dùng thẻ của mẹ chú kia đã mua được 1 hộp cafe giảm giá...thế có phải là mẹ vừa tiết kiệm cho gia đình và vừa làm việc tốt giúp người khác không.

Đến nước này thì luật sư tương lai Như cũng bó tay

(À tiện khoe luôn là ba Kiệt có vẻ vui với gói cafe được tặng hôm nay...Như gói quà khéo ghê đấy)

=============

Tiện thể khoe luôn là mình đã tạm biệt mái tóc dài ... để kiểu mới trông có phong cách dứt khoát hơn.

Hình before (Như chụp) và after (ở nhà vì Như chờ ở tiệm tóc sốt ruột quá nên khi cô chủ tiệm nói đã xong là 2 đứa nhanh chóng biến để mẹ ở lại gội đầu cho vụ nhuộm tóc)


Load hình mới nhớ là vụ chu du nội thành gần đây - Landmark 81; Aeon Mall (hình bát đĩa); Co-op mart Thắng Lợi, Cafe Sky 17 (Phúc Yên), ẩm thực đường phố Phạm Ngọc Thạch và tá túc tạm bên Diamond Plaza. Thêm nữa vụ hình của mấy bữa ăn bánh tẹt ga luôn.